Năm 1988, ông lấy vợ. Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ đang hứa hẹn nhiều điều hạnh phúc thì bỗng dưng vào một ngày mùa hè, trời nóng như đổ lửa, vợ ông lại kêu rét. Ông đưa vợ đi khám nhưng bác sĩ không thể kết luận ra bệnh. Từ đó, ông nhận thấy tính tình vợ mình thay đổi. Bà thường xuyên nói lảm nhảm những chuyện không đầu không đũa, rồi suốt ngày đi lang thang ngoài đường, không mục đích.

Hai năm sau, vợ chồng ông sinh được đứa con gái đầu lòng. Tưởng rằng bản năng người mẹ trỗi dậy sẽ có thể giúp vợ ông khỏi bệnh nhưng ngược lại, bệnh tình của bà ngày càng nặng thêm. Con cái không chăm lo, nhà cửa không ngó ngàng, bà cứ đi hết chùa chiền này đến chùa chiền khác, gây rối lung tung. Bao gánh nặng kinh tế, chăm lo gia đình đều một mình ông gánh vác.

Sinh con ra, không thể để con thiếu ăn, thiếu mặc; người vợ bệnh tật ông cũng cố gắng tìm cách chữa trị. Cơ hồ như ông đã phải xoay xở mọi cách để tìm được con đường sống cho cả gia đình. Đến năm 1994, bệnh tình vợ ông có phần thuyên giảm, hai người lại sinh thêm một đứa con nữa. Đứa bé mới được hai tháng, vợ ông lại mắc bệnh trở lại. Bà thường xuyên bế đứa con đỏ hỏn lang thang ngoài đường nắng chang chang. Thấy cảnh đó, ông vừa thương con vừa thương vợ mà chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.

Nghe câu chuyện ở đây
Vì không kế hoạch được nên đứa con thứ ba đã ra đời. Một nách ba con nhỏ, một người vợ điên, người đàn ông khọm đi bởi gánh nặng cơm áo của cả gia đình và tiền học hành của các con. Trong khi đó, người vợ của ông thì cứ điên dại, đêm đến thì lấy phấn viết lung tung ra bờ tường, bờ dậu; ngày thì lang thang khắp nơi, khắp chốn, chửi bới lung tung.

Từ khi xây dựng gia đình đến giờ đã 20 năm, nhưng ông chưa bao giờ có một ngày thảnh thơi. Đã có lúc, ông muốn buông xuôi tất cả, càng nghĩ ông càng thấy cuộc sống bế tắc. Nếu không vì 3 đứa trẻ, nếu chỉ nghĩ cho riêng mình, chắc ông đã tìm đến sự bình yên từ lâu. Nhưng đúng là ông trời không lấy hết của ai bao giờ, ba đứa con chúng là ba vật báu của cuộc đời ông. Yêu thương các con nhưng ông cũng đau khổ khi thấy chúng chẳng được bằng bạn bằng bè.

Ngày con đỗ đại học, ông lo nhiều hơn là vui bởi tiền đâu cho con đi học, tiền đâu cho con ăn ở mấy năm trời trên Hà Nội. Bao đêm trằn trọc không ngủ được, vẫn không thể tìm ra câu trả lời. Nhưng rồi, cùng với số vốn của Nhà nước giành cho học sinh, sinh viên với sự tự lập của cô con gái bé nhỏ, 4 năm đại học của con gái ông đã trọn vẹn.

Trưởng thành, con gái giúp ông chữa bệnh cho mẹ nhưng ông vẫn canh cánh nỗi lo. Hạnh phúc của con đang đến tuổi cập kê sẽ như thế nào nếu như người yêu biết được căn bệnh của mẹ. Vậy là những khó khăn trong cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, vẫn cứ thử thách người đàn ông đã gần 60 tuổi này.

Cô con gái thứ hai của ông đã thi trượt đại học nhưng ông chỉ có thể động viên con. Những đêm mất ngủ đến với ông ngày càng nhiều. Cả đời vất vả, bệnh tật của ông cũng nhiều. Ông không còn sức khoẻ để mà lo tiếp cho các con, để ông đến được cái ngày vui khi con cái trưởng thành, kết hôn. Thực sự ông không còn đủ niềm tin nữa, và chính điều đó khiến cuộc sống hiện tại của ông trở nên bĩ cực hơn bao giờ hết./.