Tôi năm nay 37 tuổi, đã có gia đình và 3 con. Cuộc sống của vợ chồng tôi cũng bình thường như bao gia đình khác. Thỉnh thoảng, cũng có chút mâu thuẫn, kinh tế nhà nông thì cũng tạm ổn, đủ ăn, đủ tiêu chứ không dư dật gì.
Cách đây 2 tháng, vợ chồng tôi có xảy ra cuộc cãi vã, do nóng giận tôi đã tát cô ấy mấy cái. Sau đó, cô ấy bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Tôi cứ tưởng vài ngày sau, khi hai vợ chồng nguôi giận, cô ấy sẽ về, và vợ chồng lại như trước. Nhưng tôi không ngờ là cô ấy giấu tôi và làm thủ tục xuất khẩu lao động từ bao giờ. Trước khi đi cô ấy không thèm gặp chồng, gặp con.
Cô ấy đi, bỏ lại cho tôi 3 đứa con đang tuổi ăn học, trong khi đó, tôi ốm đau, bệnh tật, sức khỏe yếu, không thể làm được việc nặng. Làm gì thì cũng được 5 – 3 bữa, lại nghỉ vì mệt. Cô ấy đã đi được 3 tuần rồi, cũng không gọi điện về. Tôi có gọi sang thì không nghe máy. Sau đó tôi gọi cho bố cô ấy, khuyên cô ấy nên về nước để cùng tôi chăm sóc con cái. Vì tôi đã sang bên đó nên tôi biết, ở đấy do người xa vợ, người xa chồng nên họ cặp đôi rất nhiều. 5 bữa nửa tháng họ lại thay đổi người yêu và sống với nhau như vợ chồng.
Tôi vẫn còn rất yêu thương vợ, tôi không muốn cô ấy ăn ngủ với kẻ khác. Tôi cũng nói với bố cô ấy là, nếu bây giờ cô ấy không về thì sau này dù có tiền tỉ thì cũng không sống được mà hưởng đâu. Từ hôm cô ấy đi, tôi rất đau buồn, đêm không ngủ được, thấy bế tắc quá, chỉ muốn đem các con ra cầu Chương Dương nhảy xuống cho xong. Nhưng nhìn chúng vô tư cười đùa với nhau, tôi lại thôi.
Cách đây không lâu, cô ấy có nói là muốn đi rồi, nhưng tôi không đồng ý. Tôi đã có nói với cô ấy là đã không biết thì thôi, chứ biết rồi thì không một người đàn ông nào muốn cho vợ sang bên đó, dù chỉ một tháng có làm ra cả ngàn đô. Chuyện va chạm giữa vợ chồng chỉ là cái cớ nhỏ để vợ tôi đi thôi, chứ thực ra cô ấy đã lừa tôi từ trước rồi. Tôi đang dùng mọi sức ép để buộc cô ấy phải về.
Tôi đã nghĩ ra hai cách, một là sẽ chờ cô ấy về, tôi và cô ấy sẽ chết vì tôi không thể chấp nhận một người vợ như thế. Tôi chắc chắn rằng, khi sang bên đấy thì cô ấy không còn là phụ nữ của một mình tôi nữa. Thứ hai là nếu tôi đủ sức lo cho các con ăn học, nếu cuộc sống quá quẫn bách, quá sức chịu đựng, nếu tôi không đủ tỉnh táo để giải quyết mọi khúc mắc của cuộc sống, tôi sẽ cùng các con ra đi mãi mãi, để cô ấy và cả gia đình cô ta sẽ phải hối hận. Suốt cuộc đời cô ấy sẽ phải sống trong ám ảnh.