Kỷ niệm 94 năm Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam, ông Nguyễn Thế Kỷ - Uỷ viên T.Ư Đảng, Tổng Giám đốc VOV đã có cuộc trò chuyện với báo Nhà báo và Công luận về 5 vấn đề trong đổi mới báo chí: Nội dung; bộ máy, nhân sự, cung cách quản lý; Kỹ thuật và công nghệ; Tài chính; Công chúng báo chí.
Giải mã “Bài toán 5 từ khóa”...
“Bài toán 5 từ khóa” ông từng đặt ra là những vấn đề mà các cơ quan báo chí đang nỗ lực từng ngày để thực hiện. Điều tôi quan tâm là vị trí ưu tiên của các vấn đề ấy với ông như thế nào, thưa ông?
Ông Nguyễn Thế Kỷ: Có thể nói, đã là lãnh đạo cơ quan báo chí thì ai cũng có nhiều lo lắng về con đường đi lên của báo chí nói chung, báo của mình nói riêng. Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV) cũng không phải là một ngoại lệ.
Chặng đường báo chí chúng ta đã đi qua có bề dày truyền thống vẻ vang, nhiều bài học và thành tựu, nhưng chặng đường đi tới sẽ có rất nhiều thách thức, khó khăn, và dường như ngày càng khó khăn hơn. Chính vì lẽ đó, tôi đưa ra “5 từ khóa” ấy là để góp tiếng nói, đề xuất hướng đi và giải pháp cho cơ quan mình và có thể cho các đồng nghiệp khác tham khảo.
5 từ khóa hay 5 vấn đề cốt lõi trong đổi mới báo chí là điều tôi đã ấp ủ từ rất lâu rồi. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, câu chuyện ưu tiên hàng đầu luôn phải là nội dung. Người ta bảo nội dung là trái tim của báo chí, “nội dung là vua”, cho dù đó là loại hình nào: báo in, phát thanh, truyền hình, báo điện tử, kể cả mạng xã hội.
Người ta nghe đài, xem truyền hình, đọc báo, “lướt mạng”, là để tìm kiếm, trao đổi thông tin: tin tức chính trị, kinh tế, văn hóa, xã hội, quốc phòng, an ninh, đối ngoại; thông tin giải trí, gợi trí tò mò, hiếu kỳ... Ai đáp ứng tốt cho công chúng (nói đúng ra là từng nhóm công chúng, từng phân khúc thông tin), thì người đó tồn tại được. Đáp ứng khá thì có lượng công chúng khá; đáp ứng tốt thì có đông đảo hơn công chúng, lại có thêm quảng cáo, tài trợ, có thương hiệu, có vị thế. Nhưng có điều đi song song, quan hệ hữu cơ, là muốn có nội dung tốt thì phải có cái thứ hai, nói thứ hai cũng không đúng, có lẽ là cái quan trọng nhất, đó là con người, là tổ chức bộ máy và cung cách quản lý, quản trị của cơ quan báo chí. Có cái thứ nhất, thứ hai tốt rồi thì sẽ có cái thứ 3 là kỹ thuật và công nghệ. Và cái thứ 4, là nền tài chính mạnh. Bây giờ làm báo mà không có nền tài chính vững mạnh thì đừng nói về đổi mới công nghệ, đừng nói có nhân sự tốt và càng khó để có nội dung tốt. Thứ 5 là công chúng. Chúng ta bán hàng cho ai? Công chúng là người mua hàng của chúng ta. Họ bỏ tiền ra để họ hưởng thụ thông tin. Chúng ta không biết thị hiếu của công chúng – đương nhiên đây là thị hiếu lành mạnh, đàng hoàng, thì chắc chắn sẽ không có đông người đọc, người nghe, người xem.
Dù sắp xếp thứ tự ưu tiên như thế nào thì 5 vấn đề nêu trên luôn đan xen, bổ trợ, tác động lẫn nhau tạo nên hệ thống giải pháp đồng bộ để phát triển cơ quan báo chí. Thiếu hụt bất cứ yếu tố nào đều gây nên sự bất cập, như mất đi một hay vài ba mắt xích của bộ máy, làm sao bộ máy chạy đều, chạy nhanh được.
Tôi nhận ra trong giải pháp đồng bộ mà ông nói, dường như áp lực đổi mới đang buộc các thủ lĩnh phải có bước đi thận trọng để giải quyết hài hòa câu chuyện làm báo và làm kinh tế báo chí. Câu chuyện tài chính luôn làm “đau đầu” lãnh đạo các cơ quan báo chí, ngay cả với VOV, thưa ông?
Ông Nguyễn Thế Kỷ: Với chúng tôi, và cũng như bất cứ cơ quan báo chí nào, dù to nhỏ, lớn bé, tài chính rất quan trọng và luôn luôn quan trọng. Tôi luôn nói với anh em, đồng nghiệp của mình: từ trước đến nay, Đài ta có cái may (và do đó cũng hằn sâu tư duy, nếp nghĩ tương đối phổ biến) là được hưởng nguồn bao cấp chủ yếu từ ngân sách Nhà nước. Được bao cấp thì ổn định, an tâm, không phải lo lắng nhiều về cái lẽ “cơm, áo, gạo, tiền”. Nhưng ngay từ lúc này và những năm tới, nguồn lực quan trọng ấy sẽ giảm xuống hoặc chuyển sang hình thức Nhà nước đặt hàng. Đã đặt hàng thì đi kèm nhiều điều kiện, tiêu chuẩn cao hơn, khắt khe hơn. Các cụ xưa thường nói “Thuyền to thì sóng to”, mà sóng to thì sự va đập, lên xuống cũng nhiều hơn, thậm chí dữ dội hơn.
Đài Tiếng nói Việt Nam giờ có đầy đủ 4 loại hình báo chí, có đội ngũ trên 3.000 người, hoạt động cả trong và ngoài nước. Thách thức đan xen thời cơ, khó khăn đi cùng thuận lợi, cả 2 mặt luôn tác động lẫn nhau. Vì vậy, dù là VOV hay các cơ quan báo chí được coi là lớn và được hưởng ngân sách hỗ trợ thì câu chuyện trang trải đủ kinh phí, làm tốt công tác kinh tế báo chí là nhiệm vụ to lớn. Cơ quan báo chí phải tạo ra nguồn tiền cho mình, tài sản của riêng mình để luôn chủ động trong mọi tình huống. Với chúng tôi không chỉ là khai thác qua quảng cáo, tài trợ mà còn là từ nguồn tài nguyên khá giàu có nhưng còn ngủ yên của mình.
Tôi ví dụ về kho băng âm thanh ở Đài hiện được coi là tài sản quý giá nhất, đồ sộ nhất. Những bài hát được lưu trữ từ nhiều thế hệ cùng với những nghệ sĩ nổi tiếng; những giọng đọc vàng, nghệ sĩ ngâm thơ vang bóng một thời như: Tuyết Mai, Kim Cúc, Trần Thị Tuyết, Hà Thị Cầu, Việt Khoa, Kiên Cường, Thanh Hoa, Vương Hà, Hồng Ngát… hay những tác phẩm độc quyền như “Đọc truyện đêm khuya”, “Tiếng thơ”, “Sân khấu truyền thanh” đều có thể xử lý lại và đưa vào USB, vào băng, đĩa bán cho công chúng. Sản phẩm đó là nguồn đặc sản, thông qua ứng dụng công nghệ số hóa, nếu khai thác tốt sẽ có hiệu quả tài chính cao.
Bên cạnh đó, ngoài thực hiện tổ chức nhiều sự kiện, chẳng hạn như đêm 30/5 vừa rồi có Chung kết Tiếng hát Sơn Ca, các nhà văn hóa, tốp ca, sơn ca về đây thi thố, chúng tôi có thể ghi ra băng, đĩa, USB và bán ra thị trường. Việc kiếm tiền cũng có thể thông qua việc mua bản quyền các giải thể thao lớn chẳng hạn. Tóm lại, rất nhiều cách, thậm chí tất cả máy móc thiết bị nhàn rỗi đều có thể tham gia kiếm tiền cho Đài. Với tôi, thách thức luôn mở ra cơ hội, trở ngại luôn tạo nên động lực, trong khó khăn luôn có cách làm mới, hay.
PGS.TS Nguyễn Thế Kỷ - Ủy viên Trung ương Đảng, Tổng Giám đốc Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV). |
Nhưng cũng có nhiều cơ quan báo chí nhỏ, “cái khó bó cái khôn”, giải quyết bài toán kinh tế ngày càng đi vào bế tắc, thưa Tổng Giám đốc?
Ông Nguyễn Thế Kỷ: Việc tự chủ quả thực là điều khó khăn nhưng không phải là lý do để bào chữa. Chạy theo kinh tế nếu quá đà cũng rất dễ đánh mất bản sắc, đánh mất chính mình. Nên nhớ, báo chí là phương tiện, là tư tưởng văn hóa, không phải sinh ra với mục đích chỉ để kiếm tiền. Đương nhiên nếu kết hợp kiếm tiền một cách chính đáng, đàng hoàng thì cũng tốt.
Trên thực tế, có không ít kênh truyền hình, ấn phẩm báo chí, trang điện tử, báo điện tử đã không vì lợi ích chung, không vì công chúng, mà chỉ chạy theo lợi ích cục bộ, cá nhân, “thương mại hóa” hoạt động báo chí. Có những đơn vị được giao quyền tự chủ, tự lập, không được bao cấp, không nuôi được quân dẫn đến tình trạng phóng viên sa đà kiếm tiền, đi xin xỏ, gạ gẫm, thậm chí “đánh đấm”, dọa nạt để có quảng cáo, tài trợ, vi phạm đạo đức nghề nghiệp, làm ảnh hưởng đến thanh danh cơ quan. Dĩ nhiên tôi vẫn tin đó chỉ là “con sâu làm rầu nồi canh”. Điều đó cũng đặt ra câu chuyện quản trị nhân sự, quản trị tài chính, sử dụng công cụ báo chí sao cho đúng đắn, phù hợp, đàng hoàng. Đây là câu chuyện mà mỗi người lãnh đạo phải luôn trăn trở, suy nghĩ, hành động.
Nhưng rõ ràng trên thực tế đã và đang có một số tờ báo không còn giữ được những chức năng, mục đích căn bản vốn có của báo chí. Thực tế này, theo ông có thể giải quyết như thế nào?
Ông Nguyễn Thế Kỷ: Đó là điều đáng bàn, dù chưa phải quá nhiều những cơ quan báo chí và nhà báo bị rơi ra ngoài quỹ đạo của nghề nghiệp, của sự nghiệp báo chí. Gần đây, Đảng và Nhà nước đang chỉ đạo việc quy hoạch hệ thống báo chí và các cơ quan báo chí theo hướng tinh gọn, hiệu lực, hiệu quả. Cơ quan báo chí nào, kênh sóng, ấn phẩm báo chí nào thật sự cần cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, nội dung tốt, hình thức hấp dẫn, giàu chất văn hóa, nhân văn thì được ưu tiên; những cơ quan, những ai đi ngược lại, chỉ phục vụ cho một số ít, lợi ích của một số ít thì nên giảm thiểu hoặc cắt bỏ.
Với người lãnh đạo cơ quan báo chí luôn đặt ra cho mình câu hỏi: Anh có lợi ích cho xã hội không? Công chúng có cần anh không? Các cơ quan báo chí và các nhà báo cũng không nên kêu khó thế này, khó thế kia. Mình cần thiết, mình tốt và hữu ích thì mình sẽ tồn tại và phải tìm cách tồn tại đàng hoàng. Cơ quan nào không thể làm được nhiệm vụ này thì cũng không có lý do để tồn tại, đặc biệt là trong bối cảnh thực hiện Quy hoạch phát triển và quản lý báo chí như hiện nay.
Với báo chí, thông tin phải chính xác, nhanh nhạy, bổ ích, hấp dẫn; thông tin phải có định hướng, tác động tích cực làm thay đổi tư tưởng, tình cảm, nhận thức, thẩm mĩ của công chúng, giúp cho cuộc sống tích cực hơn. Chức năng báo chí là phải phản ảnh xã hội, xây dựng xã hội, cải tạo những cũ kỹ, lạc hậu của xã hội. Làm được như thế, báo chí nói chung, cơ quan báo chí nói riêng mới phát triển bền vững được. Còn nếu chỉ phục vụ một bộ phận công chúng có nhận thức, yêu cầu méo mó, dị tật, tầm thường, xấu xí thì cơ quan báo chí và nhà báo đã hoặc sẽ chui vào ngõ cụt, tự hủy hoại mình.
Thưa ông, rõ ràng, dù đang có nhiều lợi thế hay phải vật lộn với khó khăn thì cơ quan báo chí vẫn phải đối mặt với áp lực buộc phải đổi mới. Nhưng tôi nghĩ, cốt lõi của nội dung báo chí không thể mất và không được phép mất, đó chính là sự thật. Quan điểm của ông như thế nào về điều này?
Ông Nguyễn Thế Kỷ: Đương nhiên, đó là mục tiêu đầu tiên và cũng là cuối cùng của báo chí. Nhưng chúng ta cần nói sâu hơn về nội hàm của “sự thật” mà bạn đang đề cập một chút. Vấn đề là “sự thật” nào? Nếu nhà báo và cơ quan báo chí chỉ sao chép nguyên xi cuộc sống, phản ảnh cuộc sống thiếu chọn lọc, xô bồ, tự nhiên chủ nghĩa. Đi vào những sự thật mang tính rùng rợn, bệnh hoạn, mang màu sắc tiêu cực, làm cho dư luận hoang mang, lo lắng, li tán… thì sự thật đó có cần cho số đông công chúng không? Chúng ta phải chọn đưa sự thật nào, tiết chế sự thật ấy như thế nào để thông tin thực sự cần thiết, bổ ích cho mọi người. Ví dụ như vấn đề tham nhũng, thì không có vùng cấm, không ai đứng ra ngoài vòng của pháp luật và quy ước đạo đức của xã hội. Ai vi phạm phải đấu tranh đến cùng, phân rõ phải trái, trắng đen... đó là sự thật mà báo chí cần vào cuộc, cần dũng cảm đấu tranh. Nhưng, nếu đưa “sự thật” là những vụ án giết người rùng rợn, đẫm máu, phản ánh chi tiết thái quá... thì sự thật đó không có lợi. Nếu đưa “sự thật” đó một cách lạnh lùng, vô cảm, phản cảm sẽ tác động xấu, rất xấu đến công chúng.
Trong cuộc sống có rất nhiều sự thật bổ ích cần báo chí đưa đậm nét hơn: Anh chiến sĩ công an dắt cụ già qua đường, tuy giản dị nhưng rất đẹp; Người cha ra thành phố lao động cật lực, đêm về ngủ tạm trong ống cống để có tiền cho con học đại học; người chiến sĩ sẵn sàng đổ máu để trấn áp tội phạm; anh lính Cụ Hồ canh giữ biên cương, hải đảo của Tổ quốc; chị lao công vệ sinh đô thị sạch đẹp; người trí thức ngày đêm sáng tạo, có nhiều công trình, phát minh có giá trị…
Rõ ràng, luôn phải chọn lựa sự thật quý giá, bổ ích trong biển cả thông tin ấy. Người làm báo không phản ánh cuộc sống một cách sao chép mà cần qua lăng kính của mình, xem cái gì nên đưa hay không nên đưa? Nếu đưa một cách thiếu trách nhiệm, trắng đen lẫn lộn, không cảm xúc thì công chúng không cần anh, họ đã có quá đủ những thông tin trên mạng xã hội rồi.
Nhà báo Nguyễn Thế Kỷ (mặc áo phao) trong một chuyến công tác. |