Từ khi yêu nhau, tôi đã biết trong gia đình có em gái của anh bị bệnh. Em 20 tuổi, tự kỷ, nhưng không theo kiểu ngồi thu một góc cả ngày. Em hàng ngày bị ức chế, đập phá đồ đạc, khó chịu với tất cả những người xung quanh, có thể nói trừ mẹ và anh trai - tức chồng tôi. Hàng ngày em nhìn thấy bố là muốn đánh đập, nhìn thấy tôi là khó chịu và chửi bới sau lưng.Còn rất nhiều điều không tốt đẹp khác chúng tôi phải sống cùng bệnh của em, ví dụ việc tối tôi đi làm về phải cùng bố chồng mang mâm cơm lên phòng ăn, để mẹ chồng, em chồng và chồng ăn ở dưới bếp; sau đó đợi đến 22h mới có thể dọn rửa. Hàng đêm mẹ chồng cũng không ngủ ngon được vì em, cả nhà phải khổ sở. Đó là bệnh, do đầu óc của em không kiểm soát được. Em chồng không nghĩ nó bị bệnh, không bao giờ chịu đi khám, khi bố mẹ tìm cách chữa trị em lại nổi điên.
Trước khi vợ chồng tôi lấy nhau, em chưa đến mức độ đó. Có lẽ khi chuẩn bị làm đám cưới tâm lý em bị tác động và bệnh trở nên nặng hơn. Trước khi cưới, người nhà tuy không ngăn cản nhưng phân tích cho tôi những khó khăn khi lấy chồng mà có em bị như vậy. Tất nhiên khi đó vì tình yêu có ai nghe theo lời bố mẹ đâu. Tôi yêu chồng thật sự, khi đó nghĩ có thể cùng anh vượt qua tất cả.
Giờ đây thực tế cuộc sống làm tôi lung lay. Nhiều khi nghĩ giá như ngày trước nghe theo bố mẹ, giá như tôi không lấy anh thì nỗi đau chia tay người yêu có thể rồi sẽ nguôi ngoai.Bây giờ tôi đã có thai, mang trong mình một sinh linh bé nhỏ mà tôi hằng ao ước. Cũng có nghĩa tôi lo sợ hoàn cảnh gia đình chồng hiện tại sẽ ảnh hưởng đến con. Chỉ cách đây một ngày, bố mẹ chồng và chúng tôi đã quyết định ra ở riêng để tâm lý tôi được thoải mái và con tôi sẽ không bị ảnh hưởng. Tôi có cảm giác mình sắp đạt được điều mong muốn rồi lại bị ai cướp mất. Em chồng không muốn anh trai phải đi vì từ trước đến nay nó không có bạn bè, chỉ có mẹ và anh trai. Bây giờ, em nói rằng sẽ chấp nhận hết để chúng tôi ở lại.
Đối với tôi, đó chỉ là do em quá muốn chồng tôi không đi nữa nên lúc này nói được vậy, chỉ một thời gian ngắn nữa sống chung với nhau đâu lại hoàn đấy. Từ trước tới nay cuộc sống vẫn thế, bệnh làm cho em không thể như người bình thường được. Đối với bố mẹ và chồng tôi, đó lại là một hy vọng em có thể thay đổi và khá hơn. Cả nhà đều nói bây giờ em nghĩ được như vậy, hãy giúp em.
Trong gia đình đang có hai luồng ý kiến, suy nghĩ và mong muốn trái ngược nhau. Tôi tin chắc em sẽ không thay đổi được. Nếu làm theo ý của bố mẹ chồng và chồng, con tôi sẽ bị ảnh hưởng tới sức khỏe thể chất và trí tuệ. Chỉ riêng áp lực, căng thẳng tôi phải chịu đựng những ngày qua khi ở chung đã ảnh hưởng đến thai kỳ. Tôi căng thẳng triền miên, đặc biệt là những ngày này. Tôi biết như vậy là không tốt cho con, nhưng không thể tiết chế được cảm xúc.Ước muốn của tôi là hai vợ chồng có căn nhà nhỏ để sống riêng. Thời gian đầu tuy vất vả vì chúng tôi phải thuê nhà, nhưng cuộc sống thoải mái hơn và điều quan trọng nhất tôi có thể đảm bảo một môi trường tốt hơn cho con. Chỉ còn hơn hai tháng nữa tôi sẽ sinh mà không biết phải làm gì nữa. Chấp nhận ở lại tôi không thể nhìn con vừa mới ra đời đã phải sống trong môi trường như vậy.Xin nói thêm nếu mẹ chồng san sẻ thời gian chăm sóc tôi và cháu thì em chồng tôi sẽ ghen và lại nổi điên lên. Cũng không thể thuê người giúp việc với lý do bệnh của em. Mặc dù em đã nói không khó chịu với mọi người nữa nhưng tôi biết điều ngược lại. Vấn đề chỉ có tôi nghĩ thế, còn bố mẹ và chồng quá hy vọng và thương em. Tôi biết em thiệt thòi, phải thương em nhưng cả nhà đều nghĩ cho em chồng, ai nghĩ cho tôi và con?
Nếu tôi nhất quyết ở riêng bây giờ sẽ dễ bị cho là không có tình thương và trách nhiệm với nhà chồng. Thực sự đầu óc của tôi không biết phải làm gì nữa. Tôi nên ở lại để được tiếng là dâu thảo hay thuyết phục chồng ở riêng để tâm lý được thoải mái và đảm bảo cho đứa con trong tương lai?./.