Tôi là cô gái tỉnh lẻ 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học và được giữ lại giảng dạy luôn ở trường. Anh cũng người tỉnh lẻ, 28 tuổi, đã đi làm, vui vẻ tốt tính với mọi người và chân thành. Chúng tôi yêu nhau gần một năm, tính từ tết năm ngoái đến giờ. Từ khi chính thức yêu nhau, không hiểu sao mọi thứ của anh đều đi xuống, công việc đổ bể liên tục và nợ nần nữa. Thời điểm đó tôi sắp tốt nghiệp, bao nhiêu thứ phải lo nhưng vẫn bên cạnh động viên anh, thậm chí còn trả một số nợ nhỏ của anh nữa. Cuộc sống của cả hai hầu như mình tôi chi trả, tôi chỉ nghĩ con người ai cũng có lúc này lúc khác, quan trọng là biết đứng lên làm lại từ đầu.
Về phần mình, tôi vốn sống xa gia đình từ lúc còn tiểu học nên rất tự lập, không phụ thuộc ai bao giờ. Tôi đi làm thêm sớm, đến lúc bắt đầu đi học đại học là bố mẹ không phải lo đồng nào nữa. Tôi vừa học vừa dạy thêm, cuộc sống bận rộn nhưng thấy có ý nghĩa và biết trân trọng mọi thứ. Tôi vốn tính khép kín, ít mở lòng, chỉ chơi với bạn bè thân thiết cùng lớp, cuộc sống bận rộn nên cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương, mặc những lời tán tỉnh và ngoại hình được mọi người coi là khá xinh xắn.
Tôi đến với anh đúng nghĩa là tình cảm đầu đời của người con gái, từ cái nhỏ nhặt nhất như là nắm tay một người khác giới ra sao. Anh đến với tôi sau ba mối tình, ba năm rồi giờ mới gặp tôi và muốn yêu trở lại. Dĩ nhiên anh sành sỏi chuyện yêu đương cũng như chuyện đời hơn tôi. Có lẽ do anh hay cười nói bù trừ cho cái tính lặng lẽ của tôi nên hai đứa thành cặp. Khi mọi thứ của anh trở nên tệ hơn, bố mẹ cũng đau ốm triền miên thì anh dần đổi khác.
Tôi biết con người anh trước đây có chút tự kiêu, cái tôi khá lớn nên gặp những chuyện này anh trở nên sốc. Tôi thông cảm và vẫn luôn bên anh chia sẻ khó khăn. Mình tôi làm kiếm tiền, còn anh bỏ dở việc công ty và nằm nhà suốt. Với một đứa con gái mới tốt nghiệp, tôi cũng háo hức về tương lai được tự do thoải mái, dùng những đồng tiền mình làm ra du hí đó đây, vậy mà giờ cộng tất cả tiền làm của tôi lại lúc nào cũng thiếu hụt vì phải lo cho cả hai. Tôi không muốn anh nghĩ nhiều, tự ái nên chuyện tiền bạc chi tiêu đưa anh cũng rất khéo léo.
Quả thực áp lực cuộc sống với tôi ngày càng nhiều, không ngờ nó khó thở đến thế, thèm cuộc sống độc thân trước đây kinh khủng. Không phải vì tôi tính toán với anh mà tôi đã bao bọc cuộc sống cả hai gần năm nay rồi, nhìn anh suy sụp tôi rất thương nhưng anh cứ chây ỳ, không được làm gì cả, gần như thất nghiệp. Tôi mong anh trở lại như ngày trước mà sao khó quá. Tôi vốn kỹ tính, sống có nguyên tắc, nói là làm, tôn trọng lời hứa tuyệt đối, nhìn anh giờ sống như cái xác tôi không thể chịu đựng nổi, mọi thứ trong tôi chỉ còn tình thương.
Tôi quyết định chia tay, anh níu kéo hết lời. Ngay lúc đó lại có người đòi nợ anh, tôi rút ví ra đưa anh mấy triệu để người ta không nói với bố mẹ anh. Thực sự lúc đó tôi chỉ nghĩ giúp như bạn bè hoạn nạn chứ chán lắm rồi. Giờ anh vẫn nằm nhà chờ công việc, còn tôi không nỡ bỏ anh lúc này, thầm mong anh sớm ổn định công việc và chỗ ở sau đó sẽ rời xa anh.
Nhiều lúc nghĩ lại tôi mới có 22 tuổi thôi mà, trải qua một năm yêu mà sao tôi thấy mệt mỏi thế. Tính tôi vốn ít nói, khi áp lực nhiều tôi càng im lặng hơn, cố gắng giải quyết cho xong mọi việc. Nhiều lúc trông thấy anh với đống ngổn ngang bề bộn trong nhà trọ, tôi thở dài cho cuộc sống thực tại. Nhìn tôi mọi người ngỡ là phải thích gì đó sang chảnh cơ, thực ra hạnh phúc với tôi giản dị lắm. Chỉ cần được đi dưới con đường đẹp yên tĩnh, ngắm hoặc mua cho mình bó hoa đẹp mắt, uống cốc trà đá dạo ngắm phố thảnh thơi là tôi thấy mọi thứ nhẹ tênh rồi.
Tôi nhắm mắt lại và thở đều, trời đêm đông Hà Nội lạnh tê tái, còn tôi không hiểu tình yêu của mình giờ thế nào nữa. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên./.