Đường tuần tra biên giới quốc gia là một dự án chiến lược trong sự nghiệp bảo vệ chủ quyền và an ninh biên giới, được kỳ vọng mang lại những đổi thay trong cuộc sống của người dân nơi phên dậu Tổ quốc.
Tuyến đường tuần tra biên giới ở Quảng Ninh có cảnh quan hiểm trở, hùng vĩ |
Cung đường chúng tôi hoà vào chỉ khoảng 80km, nhưng đây lại là điểm bắt đầu của đường tuần tra biên giới, được mệnh danh là con đường “Nam quốc sơn hà” và giữ vai trò chiến lược kinh tế, quân sự quốc gia.
Tiếng hát của những người lính biên phòng theo chúng tôi suốt hành trình, họ tự hào kể câu chuyện về sự khởi đầu của con đường phên dậu này. Cuối những năm 1980, Đại tướng Phạm Văn Trà (nguyên Bộ trưởng Bộ Quốc phòng), lúc bấy giờ đang là Tư lệnh Quân khu 3, thường xuyên đi kiểm tra tuyến biên giới Móng Cái, Bình Liêu.
Trên đường tuần tra là những cột mốc biên giới, đường bê tông vào tới tận nơi |
“Nói là làm”, từ những km đầu tiên ở Pò Hèn, Thán Phún, Lục Phủ (Móng Cái), giờ đây, con đường phên dậu đã và đang dần thành hình, sẽ trải dài 10.196km và đi qua 25 tỉnh biên giới. Có nơi đường bám ngay biên, nơi xa nhất chỉ chừng 1km, do chính các đơn vị công binh phá núi, mở đường. Nếu các cột mốc là những nét chấm đánh dấu đường biên, thì đường tuần tra biên giới chính là nét vẽ phác lên dáng hình đất nước.
Đại tá Nguyễn Văn Thiện, Phó Chỉ huy trưởng Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng tỉnh Quảng Ninh cho biết: “Đây là chủ trương, dự án lớn của Đảng và Nhà nước, có ý nghĩa và tầm quan trọng trong bảo vệ biên giới lâu dài, duy trì trật tự an ninh ở khu vực biên giới; giúp cho bộ đội biên phòng tổ chức tuần tra được thường xuyên, tránh việc vi phạm các Hiệp định, quy chế quản lý biên giới.
Tuyến đường này phục vụ cho phát triển kinh tế ở địa phương và các dự án phát triển kinh tế trọng điểm của tỉnh. Có tuyến đường này là vấn đề giao thương, giao lưu giữa miền xuôi và miền ngược, góp phần nâng cao đời sống vật chất tinh thần, và những người dân ở biên giới chủ động hơn với cuộc sống của mình”.
Màu ngói mới đỏ tươi trong những bản làng ở Phật Chỉ |
“Nhưng đường hồi ấy xấu, đường đất toàn đá sỏi, xe máy đi vất vả lắm”. Người Dao, người Tày ở đây chỉ có nhà trình tường bằng đất lúp xúp, nhòa lẫn vào mênh mông rừng hồi, rừng quế. Không có đường, dân thưa, bản nhỏ đìu hiu, hơn 99% là hộ nghèo đói. Vậy mà khi có đường, đường xây đến đâu màu ngói mới đỏ tươi theo đến đó, Phật Chỉ trở thành đất kinh tế mới nhanh chóng đổi thay.
A Lầu nói như reo: “Nhà thì đông hơn, vui hơn. Người ta có cái nhà cửa để ở khang trang thì mới tập trung vào phát triển kinh tế ngày một đi lên được. Mình có con đường này, bà con mua sắm xe máy đi lại, đong gạo, mua thức ăn thuận tiện, chứ còn mãi như xưa thì mình chỉ có đi bộ thôi. Được cái sự thay đổi ấy mình rất phấn khởi”.
Chỉ trong năm 2015, Phật Chỉ đã được hỗ trợ 200 tấn xi măng, rồi bà con góp gạch dựng nhà, làm sân khang trang, sạch sẽ. Có đường rồi, ai ốm đau cũng xuống bệnh viện huyện dễ dàng; trường học đón được nhiều học sinh hơn, xe thu mua lâm thổ sản vào tận bản. Cuộc sống đổi thay, kinh tế khấm khá hơn cũng đồng nghĩa cho sự an tâm vững tin về cuộc sống đồng bào nơi địa đầu Tổ quốc.
Dẫn chúng tôi đi chào các cột mốc ở Đồng Văn là anh Nguyễn Quý Yên, Trạm phó Trạm kiểm soát biên phòng Đồng Văn, người có duyên công tác nhiều năm ở vùng đất này. Hơn 10 năm trước, dù đi từ sáng sớm, anh và đồng đội cũng mất cả ngày trời tuần tra đường biên, chỉ cuốc bộ băng rừng, mũ vương đầy cây lá, bước chân vương trên đá sỏi.
“Đường tuần tra bây giờ là đường bê tông, vào được tất cả các vị trí mốc rất thuận lợi. Khi nắm được thông tin trên thôn bản nào có vấn đề gì về an ninh trật tự là cán bộ chiến sĩ của trạm cơ động rất nhanh, sau 10-15 phút là đã có mặt ở những vị trí rất xa rồi, chứ không như ngày xưa mất hàng tiếng mới lên tới nơi. Mà đi lại thì anh em cũng đỡ vất vả hơn nhiều” – anh Yên nói.
Lũ trẻ tới lớp trên con đường lớn thênh thang |
Dù chưa có dịp đặt dấu chân lên những nẻo đường tuần tra khác, nhưng chỉ nơi địa đầu này, cảnh tượng biên thùy đã khiến chúng tôi ngây ngất. Con đường mềm như dải lụa phơi bên bờ suối, vắt bên những cánh rừng xanh ngút ngát ở Móng Cái. Con đường tựa như sợi chỉ bện qua lưng núi, một bên núi cao, một bên thung sâu thẳm. Có khi lên cao hơn 1.000m, xuyên qua biển mây mù trắng như bông, có khi lại ngả mình qua những thửa ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp ở Bình Liêu.
Hùng vĩ đấy, rợn ngợp đấy, nhưng không gần gũi, thân quen sao được khi ở nơi biên cương xa ngái nhìn về đất mẹ, có ai đó hát bài ca: “Cỏ vẫn xanh dọc theo đường biên/Đường tuần tra hôm nay đẹp quá”.Tôi biết, một ngày không xa, nếu cứ đi mãi theo con đường trải rộng trước mặt, hành trình sẽ tới Lạng Sơn, Cao Bằng, hết Tây Bắc rồi song song với đường biên Việt - Lào, ngắm Tây Nguyên từ biên ải, theo mãi vào Nam Bộ và kết thúc hành trình của mình tại Kiên Giang. Đó sẽ là hành trình trọn cho một đời người.
Đường tuần tra biên giới hôm nay góp phần thay đổi cuộc sống của đồng bào nơi biên cương |
Tất cả như dệt nên mùa Xuân trên những nẻo đường tuần tra nơi biên thùy xa xôi, khiến chúng tôi chẳng cần phải ngắm hoa đào nở, chẳng cần phải nghe rộn rã tiếng pháo hoa, cũng thấy mùa xuân đang ngập tràn trong lồng ngực mỗi người./.