Thế nhưng năm đó, dịch cúm hoành hành khắp vùng. Gần như toàn bộ khách khứa đều mắc bệnh và không thể tới được. Cha hủy tiệc, cùng mẹ đón sinh nhật tuổi 30 trong lặng lẽ. Lúc đó tôi mới 3 tuổi và ký ức của tôi về sinh nhật năm ấy của mẹ chỉ là cha mẹ cười rất nhiều, em gái và tôi được tặng một con thú nhún, và nhà lúc nào cũng sạch sẽ.
Giờ, khi trưởng thành hơn, tôi đã hiểu tại sao cha lại muốn tổ chức bữa tiệc thật đặc biệt dành cho mẹ. Tôi cũng hiểu vì sao mẹ khi ấy với 3 đứa con nhỏ lại đi mua quà cho chúng trong sinh nhật của mình. Bởi cách dễ nhất để làm mẹ vui chính là làm cho các con mẹ hạnh phúc. Có lẽ đó là lí do những ký ức của tôi về sinh nhật mẹ tràn ngập hình ảnh về con thú nhún nhảy tưng tưng trong phòng ăn.
Giờ tôi gần 30 tuổi, ký ức về cha ngày xưa rất rõ, nhưng khuôn mặt mẹ trong tháng năm tôi còn nhỏ lại thật mờ. Tôi nhớ được bàn tay mẹ đang nặn bánh, thả bánh vào nồi. Tôi nhớ chiếc nhẫn mẹ luôn sáng bóng, và móng tay, và cổ tay mẹ. Tôi nhớ mông quần mẹ khi bà đi trước và dắt tay tôi trên vỉa hè, nhớ vạt áo mẹ khi mẹ rút ví ra cho tôi chút tiền lẻ đi mua kẹo.Tôi nhớ đôi chân trần của mẹ khi mẹ ngồi duỗi chân trên ghế, nhớ hai chân mẹ bắt chéo qua nhau giống hệt chân tôi. Tôi nhớ dáng mẹ dưới chân cầu thang đang cảnh cáo tôi không được nhảy kẻo ngã. Và tôi nhớ chiếc trâm cài trên tóc mẹ khi mẹ ngồi ở cạnh bàn.
Nhưng tôi không thể nhớ nổi khuôn mặt mẹ. Tôi không thể ráp những mẩu hình ảnh này với nhau. Mẹ với tôi như một người vô hình siêu nhiên, một vị thánh đầy yêu thương và kỷ luật. Tôi chưa từng bỏ thời gian ngắm khuôn mặt mẹ. Lúc nào tôi cũng tin chắc bà ở đó, có thể tôi không nhìn thấy, nhưng bà luôn ở sát bên tôi. Khi tôi hét lên là bà xuất hiện, nếu tôi cư xử sai là bà khiển trách. Nếu tôi sợ hãi hay bị đau hay buồn tủi, lập tức tôi có thể chạy vào lòng mẹ và ôm chặt chân mẹ, và bàn tay dịu dàng có chiếc nhẫn giản đơn sẽ xoa đầu tôi, giọng nói của bà sẽ vang lên trấn án tôi.
Giờ đây tôi chính là bà. Chợt tôi thấy mình gần gũi hơn với các bà mẹ, với những người đã trở thành cái bóng, thành một thế lực siêu nhiên trong cuộc sống của các con mình, những đứa trẻ thậm chí không cảm thấy cần phải ngắm nhìn mẹ xem họ đi hay về, xa hay gần, chúng vội vã với cuộc sống và bỏ qua họ vì trong tiềm thức chúng tin rằng họ luôn ở đó vì chúng.
Và bỗng tôi cảm thấy đau, một nỗi đau không thể gọi tên. Tôi giờ cũng trở thành một thế lực siêu nhiên bí ẩn sống động với các con mình. Và trong hình ảnh siêu nhiên đó, khuôn mặt tôi cũng sẽ bị xóa mờ trong trí nhớ các con, sẽ liên tục bị thay đổi và bổ sung những thêm những nếp nhăn của năm tháng.
Trong trí nhớ, nếu phải vẽ ra hình ảnh của mẹ, tôi sẽ nghĩ ngay tới mẹ của bây giờ, không thể là dáng hình thanh mảnh với mái tóc xanh của tuổi đôi mươi. Người phụ nữ đó có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết. Tôi cảm thấy nỗi đau như đã mãi mãi mất đi một phần của mẹ. Tôi từng hạnh phúc ngắm con tôi nhìn mẹ không chớp mắt khi tôi ôm chúng trong vòng tay, và giờ chúng chạy vụt qua tôi cả ngày mà chẳng thèm ngó tới mẹ.
Có thể tôi bận lòng chẳng vì sắp 30, mà vì tôi sợ việc làm mẹ đang khiến tôi đánh mất chính mình, sợ mình biến mất, hay sống như một cái bóng có giọng nói trìu mến trong ký ức các con./.