Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, gia đình tôi lại càng khó khăn hơn vì bố mẹ tôi sinh tới 9 người con. Tôi là con út trong nhà. Cũng như các anh chị của mình, tôi phải nghỉ học giữa chừng vì bố mẹ tôi không thể kham nổi tiền học phí. Với lại, ở quê tôi lúc đó, đa phần không chú ý lắm tới việc học hành của con cái, bạn bè tôi cũng bỏ học rất nhiều.

Bố mẹ tôi đã 60 tuổi rồi nên ông bà cũng muốn các con sớm yên bề gia thất. Dù không xinh xắn như các bạn bè cùng trang lứa nhưng tôi được tiếng là ngoan ngoãn và chăm chỉ nên cũng có nhiều người đến tìm hiểu, nhưng tôi không nhận lời ai cả.

Cách đây 16 năm, khi ấy tôi mới 17 tuổi, có một người ở làng bên cạnh đi lính về và cũng ngỏ ý tìm hiểu tôi. Thấy anh là người tử tế, không phải con trưởng lại có vẻ rất hợp với tôi và gia đình nên tôi nghĩ, nếu lấy anh mình sẽ không phải ở với bố mẹ chồng. Nhưng tôi vẫn còn lăn tăn vì anh có tiếng ghê gớm ở làng. Từ nhỏ nhìn mẹ tôi phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu nên tôi rất sợ nhưng bố mẹ tôi và mọi người cứ vun vào thuyết phục. Dần dần tôi cũng xuôi và nhận lời lấy anh.

Chồng tôi rất yêu thương tôi nên cả hai sống với nhau thật hạnh phúc. Vì các anh chị chồng đã yên bề gia thất và ở riêng, nên chúng tôi phải sống cùng bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi hoàn toàn làm chủ gia đình còn bố chồng thì nghiện rượu, chẳng quan tâm gì đến gia đình. Vợ chồng tôi chỉ biết làm ruộng nên kinh tế rất khó khăn.

Cưới nhau được 6 tháng thì tôi có thai. Vì ốm nghén nên tôi chẳng làm được gì, thế là mẹ chồng tôi bắt đầu sinh sự và chửi vợ chồng tôi thậm tệ. Bà nói rằng, từ ngày có tôi về, chồng tôi trở nên hỗn láo nhưng tôi thấy điều đó không đúng. Anh là người hiền lành, lại chịu khó vun vén cho gia đình nên càng ngày tôi càng thấy thương và yêu chồng hơn. Anh thường động viên tôi phải cố chịu vì còn phải cậy nhờ vào ông bà.

Khi con gái được 5 tuổi thì tôi sinh thêm một bé trai rất đáng yêu. Khỏi phải nói tôi hạnh phúc thế nào. Nhưng từ khi có thêm con, cuộc sống gia đình vốn đã khó khăn nay lại càng túng bấn hơn. Chồng tôi sức khoẻ không tốt lắm nhưng anh vẫn cố gắng đi làm thuê, nay chỗ này mai chỗ khác, mong kiếm thêm được chút tiền chi tiêu, sinh hoạt hàng ngày. Khi đứa thứ hai được 2 tuổi, tôi bàn với chồng để tôi vào thành phố lớn ở miền Trung để làm ăn cùng anh chị tôi. Ban đầu chồng tôi không đồng ý, sau thấy gia cảnh khó khăn quá nên anh cũng để tôi đi.

Vào đó làm tuy không có nhiều tiền nhưng cũng còn hơn thu nhập ở quê nên hễ có đồng nào là tôi lại gửi về cho chồng để nuôi con. Tôi nhớ chồng, nhớ con quay quắt nhưng chỉ 6 – 8 tháng mới có thể thu xếp về nhà một lần. Tôi bàn với chồng nhờ ông bà trông con rồi vợ chồng cùng vào làm ăn, chồng tôi nhất định không đồng ý.

Sau 3 năm đi làm xa, tôi quyết định về nhà. Mấy năm làm lụng, tôi cũng dành dụm được vài chục triệu mua xe máy và một số vật dụng cần thiết cho gia đình. Vợ chồng tôi bàn nhau lập trang trại chăn nuôi rồi bị thua lỗ nặng, thế là vợ chồng tôi lại trắng tay. Một lần nữa tôi lại làm lại từ đầu, lần này thì mẹ chồng tôi đồng ý cho cả 2 vợ chồng tôi cùng đi. Chồng tôi cũng biết việc nên thu nhập tạm ổn. Hàng tháng, chúng tôi gửi tiền về nhờ ông bà chăm sóc các con, khoảng 8 tháng chúng tôi lại về thăm con một lần.

Được 2 năm chịu khó làm lụng, vợ chồng tôi cũng để ra được hơn 100 triệu. Đó là số tiền trong mơ của chúng tôi, vì nếu ở quê thì chắc cả đời cũng chẳng kiếm đâu ra số tiền đó. Con gái tôi bây giờ đã 14 tuổi, con trai 9 tuổi và các cháu rất ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành. Vợ chồng tôi làm khoảng 2 năm nữa thì sẽ đủ tiền xây nhà. Ở cùng bố mẹ chồng, hơi một chút là mẹ chồng lại chửi rủa, và bảo rằng đây là nhà của tao chứ không phải nhà chúng mày, nên tôi muốn vợ chồng tôi có một ngôi nhà riêng để sống độc lập, không phải phụ thuộc vào ai.

Nhưng rồi chồng tôi bị bệnh, không thể làm được nhiều, nên chúng tôi về quê chữa bệnh. Lúc này, con gái tôi bắt đầu dở chứng. Cháu hay ăn diện lại còn dùng mỹ phẩm, nay nó bảo mất cái này, mai mất cái kia để xin tiền lại còn nói cái giọng bất cần. Con trai tôi bắt đầu lười học và mải chơi. Tôi rất buồn, vì đối với tôi, con cái là cái niềm an ủi lớn nhất, vậy mà bây giờ chúng lại đang thay đổi theo chiều hướng xấu.

Trong khi đó, việc chữa chạy cho chồng tôi cũng tốn kém, lại còn chi tiêu sinh hoạt hàng ngày… tôi phải rất cố gắng mới không chi lạm vào số tiền tiết kiệm của mình. Hàng ngày ở nhà vẫn nghe mẹ chồng mắng chửi dù đồ đạc trong nhà, bếp núc, công trình phụ đều do vợ chồng tôi làm nên, chỉ có mỗi nhà cũ là của ông bà, thế mà bà cứ lấy đó làm cớ để chì chiết vợ chồng tôi. Tôi định sẽ đi làm ăn xa một thời gian để kiếm thêm tiền nhưng bây giờ quả thực là rất khó, vì nếu tôi đi thì ai sẽ chăm sóc chồng, ai sẽ quản lý và dạy bảo các con tôi? Nhưng nếu không đi thì biết đến bao giờ vợ chồng tôi mới có đủ tiền để có một cuộc sống riêng ổn định./.