Tôi đã dành nhiều thời gian cho gia đình, chủ động giữ con để cô ấy có thể ra ngoài cho khuây khỏa. Những lúc từ ngoài đường về, cô ấy có dịu dàng với ba cha con hơn được một lúc, sau đó thì bổn cũ soạn lại, cáu kỉnh, tức tưởi, dễ nổi khùng. Tôi thật không biết lúc nào thì sự ấm êm giả tạo của nhà mình sẽ biến mất.

Cô ấy không muốn mở lòng với chồng con. Thậm chí, trò chuyện với nhau, tôi cũng thấy khó khăn, khi nhất nhất mọi thứ của tôi vợ đều không hài lòng. Cô ấy thay đổi, hối tiếc khi đã kết hôn, muốn được sống tự do với đam mê, sở thích của mình? Thì giải phóng cho vợ, mạnh ai nấy sống ư?

419758_473768689327633_1819377130_n_rokb.jpgẢnh minh họa.

Con tôi cũng cần có mẹ. Dù gì, cô ấy cũng chưa đến mức hắt hủi hay bạc đãi con. Nhưng cảnh nhà đầy bấp bênh và bất an, nếu tôi tỏ ý gì không vừa lòng, là cô ấy đề nghị ly hôn ngay lập tức. Và tôi hiểu rõ rằng, đó chẳng phải là lời đe dọa suông, như thói thường của các bà vợ.

Cô ấy thờ ơ, lạnh nhạt, đã lâu không cho chồng đụng chạm vào người. Tôi cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, tôi thèm một vòng tay ôm, một cử chỉ âu yếm. Tôi cần lắm một lời hỏi han thân tình, những đùa vui nhẹ nhàng ấm cúng, đơn giản vậy thôi mà sao khó quá.

Tôi cũng sợ hãi khi phải ngồi vào bàn ăn một mình, các con ăn riêng trong tô, vợ tôi cố ý ăn trước hoặc sau, có khi bỏ bữa. Dù thức ăn cô ấy cũng chuẩn bị chu đáo, nhưng từ lâu tôi đã không còn thấy ngon lành gì…

Tôi biết sẽ có người mắng tôi nhu nhược, làm chồng chẳng ra chồng, không dạy nổi vợ. Nhưng có là người trong cuộc mới hiểu, hai đứa con tôi cần sự ổn định tạm bợ này để sống và lớn lên.

Huống hồ gì cuộc sống bây giờ, phụ nữ cũng có công việc và tài chính riêng, cô ấy độc lập, không phụ thuộc gì vào chồng, thì tôi cũng chẳng thể nào mà “quản lý” được.

Tôi cũng không đủ khả năng để mua nhà mới, càng không thể một tay lo cho con. Tôi đành sống những ngày vật vờ, bên người đàn bà hình như chỉ có xác, chứ hồn thì vương vất ở đâu đó chẳng rõ.

Tình yêu xưa kia mà tôi từng ngỡ đã tồn tại giữa chúng tôi, có lẽ đã mất hẳn. Nhưng chút nghĩa vụ ràng buộc nhau đã khiến cô ấy không nỡ đành đoạn dứt áo ra đi. Cô ấy thương con, ngoài những lúc căng thẳng xỉ vả con, vẫn cưng nựng và chăm sóc con khá tốt.

Tôi nhìn cảnh ấy, vẫn luôn thấy lòng mình mềm lại, thật không thể tưởng, rồi cả nhà chúng tôi phải tan đàn sẻ nghé, lũ trẻ thiếu hụt tình thương, lớn lên trong cảnh mất mát cha hoặc mẹ bên cạnh. Nhưng tôi thật sự không biết phải làm sao để khơi gợi lại sự “hợp tác” của vợ.

Cô ấy như cánh cửa đóng kín, với những mối quan hệ bạn bè mới, những niềm vui và cách sống khác hẳn. Bây giờ, vợ tôi thích đi du lịch riêng, ưa những món đồ hàng hiệu, tích cóp để mua về cái này cái nọ, vẻ như tôn thờ vật chất hơi quá một chút. Rồi cô ấy coi trọng hình thức bên ngoài, mơ những điều lãng mạn, đẹp đẽ… Những thứ mà lâu lắm rồi, vì bận rộn mưu sinh, tôi đã đánh mất.

Một người đàn ông xuất thân nông thôn, lại chuyên về kỹ thuật khô khan như tôi, thật khó khăn để hiểu hết vợ mình, một phụ nữ tinh tế và phức tạp. Bên ngoài, cô ấy đã có người tri kỷ nào khác?

Tôi không dám chắc, nhưng cô ấy nhẹ nhõm và vui vẻ hơn sau khi được ra ngoài thư giãn. Tôi có cảm giác, vợ tôi vẫn đang chờ đợi một cơ hội thay đổi nào đó, chứ không cam tâm vun vén mái gia đình cùng mấy cha con tôi.

Cô ấy, cũng như tôi, hiểu rõ mình không thể một tay nuôi dạy con. Có lẽ, đó là nguyên do duy nhất và lớn nhất để chúng tôi buộc phải nắm níu nhau trong mệt mỏi muộn phiền thế này…

Cuộc sống đổi thay nhiều, không chỉ có đàn bà mới khổ sở và bất lực trong chính mái gia đình mình./.