Ban đầu ngu dại, đứa nào cũng tranh khôn, giờ thì tự nhận mình là tên đại ngốc rồi, ngốc vì mù quáng chui đầu vào rọ, tự dưng đi lấy đứa kia làm gì.Khi kiểm điểm lại họ lẩm nhẩm thở phào, thế là rốt cuộc cũng trải qua thêm một năm đối phó được với không ít nạn quỷ ngăn đường cùng bao kẻ dùng phép yêu cản lối… Hai “cai ngục” có cảm giác như vừa can trường tu luyện được cả chục năm, đường đến chính quả chả còn bao xa.Thì đấy, có nhảy vào mới biết hôn nhân là cái lò luyện đan hơi bị khiếp hãi và phải là một người tương đối “thần thông quảng đại” mới có thể thấy được chân kinh. Thành ra, cứ qua được một niên là phải tự vỗ tay hoặc vỗ mặt khen mình một cái.
Ảnh minh họa
Quan trọng là cách nhìn nhận, cố gắng hòa hợp với nhau, thậm chí là chịu khó chấp nhận số phận, như không đủ gạo nấu cơm thì ninh cháo gà mà ăn, không đủ tiền đổ xăng thì gọi taxi mà đi, hết tiền thì vào khách sạn, siêu thị mà chén, thì quẹt thẻ tín dụng ấy, “Ăn trước trả sau”, sá gì sẹo.Thi thoảng, có đứa muốn bay bổng lơ lửng một chút, lập tức người kia chìa ra một bảng kê “Tổng thiệt hại”, vậy là kẻ này tự giác mỉm cười, từ từ hạ cánh xuống mặt đất.Hôm một đứa khoan nhầm vào đường dây điện, đứa kia kinh ngạc thốt lên “Hả, anh sợ bị giật và không biết nối đường điện thật á?”. Sau giây “đứng hình”, chỉ ít phút sau “cai ngục” nữ đã nhận được bằng chứng nhận trình độ sơ cấp về nối ghép, lắp ráp đường dây điện, do cai ngục nam trao.Tương tự có lần “cai ngục” nam há hốc miệng than trời “Em không biết kho cá đúng không?”. Và chẳng bao lâu sau, “cai ngục” chồng đã biết kho không chỉ cá, mà còn có thịt kiêm vài thứ khác có liên quan đến ẩm thực.Đôi ấy mải hối hả với dòng đời, nên thi thoảng cứ cuối năm lại dành một dịp mà tổng kết, hoài niệm và nhắc nhở nhau, về cái thời mông muội đã chẳng ai bắt mà cứ bám đuổi nhau ráo riết, để đến mức ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của nhau.Các “cai ngục” bắt đầu có cảm giác theo năm tháng tình yêu cứ ngấm dần, ngấm dần nên vị đượm, để thấy như không thể thiếu nhau. Họ thường tâm niệm: “Chẳng còn ai trên thế gian này… ghê gớm, cao tay hơn tên kia nữa đâu. Vì vậy đừng lung lạc tinh thần kẻo rồi “tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa”. Nhờ đó mà đến giờ, chưa ai có ý định thay đổi “công việc”.Bên cạnh đó, hiện chả ai dám nói xấu “đồng nghiệp” vì sợ sẽ bị chửi thậm tệ “Nó dở đến thế sao ngày xưa mi lại đui, lại lấy”. Vậy là đành nghiến răng, quyết trở thành chất gây nghiện cho kẻ kia. Rồi thì bọn bạn “đểu” cứ chúc “Trăm năm hạnh phúc”, nên đành cố lên kẻo phụ lòng bè bạn, chỉ còn có hơn… chín mươi năm nữa thôi mà.Song trên hết vẫn là tâm tư, đứa nào cũng sợ khi buông ra đứa kia sẽ hạnh phúc hơn mình. Vậy là hai “cai ngục” luôn đồng lòng nắm tay nhau, cùng hát vang khẩu hiệu “không cho chúng nó thoát, không cho chúng nó thoát”. Đấy, có ngần ấy bí kíp thôi!/.