Em thực lòng khó chấp nhận được sự thật rằng mình bị phản bội khi luôn nỗ lực để làm một người vợ tốt nhất có thể, gắng trở thành người đàn bà tuyệt vời bên cạnh anh.

Em không nghĩ mình sai khi luôn nhường ăn, nhịn mặc vì anh. Như trong từng bữa cơm, em luôn chọn món ngon anh thích để làm, thấy vui khi anh ăn khen ngon và buồn khi anh chê mặn hay ngọt mà không đụng đũa.

1420616240_buonvingheo_tam_eva_ilxb.jpg
Ảnh minh họa.

Từ lúc nào, nét mặt của anh luôn là mối quan tâm chính của em khi mình cùng ăn cơm. Em có thể chỉ ăn cơm trắng chan canh mà vẫn thấy ấm bụng nếu như chồng mình có bữa ngon miệng.

Như cái cách em không bao giờ cảm thấy tiếc tiền khi mua cho anh những món đồ đẹp từ các thương hiệu nổi tiếng, còn riêng mình lại chỉ chắt bóp đôi ba cái váy, áo đủ dùng.

Bởi em vẫn thường tưởng tượng đến sự hài lòng của anh khi nhận chiếc áo, chiếc quần hay đôi giày em mua nên không ngại ngần quẹt thẻ, dù số tiền còn lại để chi tiêu cho gia đình mình chẳng là bao. Anh vẫn thường trách em phung phí, nhưng cái cách anh khen vợ có gout thẩm mỹ tinh tế ngay ngày hôm sau lại khiến em càng muốn yêu chiều anh thêm nữa.

Anh tự lúc nào đã là lẽ sống của em, là người mà em nghĩ đến đầu tiên lúc vừa thức dậy và cố gắng choàng tay ôm lấy mỗi khi đêm về. Vậy đấy, em thường nhớ anh ngay cả khi anh ở ngay bên cạnh em.

Em đi làm, lúc bận đã đành, những lúc rảnh rỗi em lại lan man nghĩ xem anh của em đang làm gì. Thi thoảng em lại cầm điện thoại nhắn đôi ba dòng nhớ nhung hay hỏi thăm vu vơ với anh, để nhận lại được một vài chữ "Ừ!" từ anh cũng đã thấy hạnh phúc.

Với bố mẹ chúng mình, em luôn coi hai bên như một. Em không tính toán thiệt hơn một chút nào cả mỗi khi anh gửi tiền về cho ông bà nội mua sắm thứ này thứ kia hay chuyện anh đài thọ các cụ mỗi năm một chuyến du lịch gần hoặc xa, dù nhà mình chẳng khá giả gì.

Em cũng ngại không đòi hỏi điều gì từ anh cho ông bà ngoại, cũng chẳng có quỹ đen hay đỏ nào để biếu bố mẹ đẻ mình, chỉ biết tự an ủi, nghĩ rằng nếu bố mẹ có nhu cầu thì sẽ lên tiếng. Nhưng bố mẹ lúc nào cũng lo con gái vất vả nên chẳng bao giờ nhờ vả việc gì hay ngỏ ý hỏi đồng viện trợ nào từ em.

Em vẫn thường sợ anh chán em, nên luôn tranh thủ bất kỳ thời gian rỗi nào để tu bổ nhan sắc đã xuống cấp từ sau hai lần sinh con của mình. Em cố gắng chăm chỉ đi tiệm làm tóc, cố gắng chắt bóp để mua những hộp thực phẩm chức năng duy trì nét đàn bà mà người ta vẫn thường quảng cáo.

Nhưng rõ ràng là độ này anh đã không còn ngắm em say mê như trước nữa, anh cũng không có thời gian để ý đến những thay đổi nho nhỏ nơi em. Em nghĩ anh bận với đống báo cáo đến thời hạn phải nộp nên không những không trách anh, em lại còn thương anh hơn.

Anh này, em chưa bao giờ kể anh nghe về những điều trên phải không? Anh vốn khô khan nên nếu em chưa nói rõ ra thì anh nào có hiểu, nào có biết rằng em luôn yêu anh như vậy và tin tưởng anh tuyệt đối.

Nên em đến chết cũng không nghĩ được rằng những đêm anh thức khuya một chút là để nói chuyện qua mạng với người đàn bà khác, không biết rằng những thứ Bảy anh phải lên cơ quan làm cho xong việc là để đi hẹn hò với người ta, không ngờ rằng tiền anh mang về nhà ít hơn không phải vì kinh tế khó khăn mà bởi anh đã dùng nó cho những lần chi tiêu, chiều chuộng "cơn gió lạ" của anh.

Em đã muốn nhẹ nhàng mà sống bên anh cho đến già, được an yên trong tổ ấm để chăm lo cho anh và hai con. Em đã quá tự tin vào lý tưởng giản đơn này của mình và chắc rằng anh sẽ không bao giờ phản bội lại gia đình hạnh phúc của chúng ta.

Nhưng em đã nhầm, anh không phải là người chồng chung thủy mà em quyết dành cả cuộc đời mình để yêu thương. Nên trái tim em bây giờ, thật sự là đang vỡ vụn thành trăm mảnh, đau không thể đau hơn được nữa, anh biết không?

Anh này, liệu anh có thể công bằng nhìn lại một chút về hơn năm năm làm vợ của em, ngẫm lại về những ngày tháng em đã quên đi bản thân mình để sống vì anh mà cho em biết một điều, anh còn cần gì hơn người vợ như em nữa, được không?./.