Khi còn đang ngồi trên ghế trung học cơ sở, em có cảm tình với một cô gái ngồi cùng bàn - một cô gái hết sức dễ thương với mái tóc đen thật dài. Ngay từ ngày đầu gặp mặt, em đã có suy nghĩ, muốn làm thật nhiều điều cho cô ấy.

Rồi cũng đến những ngày tháng cuối cấp, không biết rồi có chút ít nữa thôi, liệu có còn được gần cô ấy như bây giờ. Em đã quyết định viết một bức thư nói hết tình cảm cho ấy biết. Và rồi cô ấy cũng thừa nhận đã có tình cảm với em. Hạnh phúc vỡ òa khi em đọc được thư của cô ấy, và cả ở những bức thư tiếp theo nữa.

Cũng trong thời gian đó em bước vào tuổi dậy thì, em được mấy thằng bạn trong lớp rủ xem phim người lớn. Nhưng do không được ai chỉ dạy, em đã tìm đến những trang web, những mẩu chuyện không lành mạnh. Em thấy mình tệ hơn, em đã có những suy nghĩ mà em cho rằng chỉ những người không tử tế mới có. Em tự ti về bản thân mình và nghĩ rằng mình cần rời xa cô ấy.

Em đã viết thư chia tay khi tình yêu đầu của em vẫn chưa bắt đầu. Lòng em đau nhói nhưng em nghĩ rằng mọi chuyện sẽ qua, bởi em biết chắc chắn rằng cô ấy cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua. Em rời xa cô ấy về mọi mặt, em không còn học cùng trường với cô ấy nữa, không còn gặp mặt cô ấy nữa, không còn quan tâm tới cô ấy nữa. Em đi học xa nhà, nhưng có một điều em không thể làm được, em không thể không nghĩ về cô ấy.

Nghe câu chuyện ở đây
Khi bước vào những ngày đầu của trung học phổ thông, điều khiến em suy nghĩ nhiều nhất là giờ đây cô ấy như thế nào, cô ấy có buồn không, cô ấy đang làm gì… Những câu hỏi đó xuất hiện trong đầu và em nhận ra một điều, cô ấy quan trọng với em đến nhường nào. Thay vì để mặc trái tim mình đau, em chuyển sang hy vọng, hy vọng cô ấy vẫn còn yêu em, cô ấy vẫn chờ em.

Em đã cố gắng học thật tốt để chờ đợi một ngày không xa, em sẽ trở về với cô ấy và mọi chuyện sẽ tiếp diễn. Em tin ở cô ấy, tin ở tình cảm của chúng em. Sau chuyện này chúng em sẽ yêu nhau nhiều hơn, tin nhau hơn và sẽ trân trọng tình cảm này nhiều hơn. Hàng đêm, trước khi đi ngủ, em vẫn mường tượng ra cái tương lai không xa ấy, rồi chúng em sẽ được ở bên nhau, và em sẽ giữ mãi cô ấy bên mình.

Rồi 3 năm học trôi qua, em đã đạt được một số kết quả học tập xuất sắc, một số thành công trong học tập khiến em trở thành trung tâm chú ý của nhiều người. Các cô gái trong khối bắt đầu biết đến em, họ thân thiện hơn trước. Nhưng điều đó không khiến em lay chuyển, tâm trí em bây giờ chỉ đợi ngày trở về quê, được trở về với người con gái vẫn đêm ngày chờ mong em.

Rồi đến ngày ấy, đến ngày em trở về quê hương, lòng náo nức muốn gặp mặt người con gái mà mình vẫn không ngừng nghĩ đến suốt 3 năm qua, nhưng thật trớ trêu, cuộc đời không phải như mơ. Đặt chân lên mảnh đất quê hương, lòng em đau nhói khi nhìn thấy người yêu mình ngồi sau xe thằng bạn thân, ôm thật chặt. Em chao đảo, em không còn thấy rõ con đường mình đang đi nữa, trái tim em nhói lên từng đợt, đau lắm. Tất cả các dự định đã tan vỡ, hàng ngàn điều muốn nói chỉ trong phút giây đã bị chôn sâu mãi mãi.

Em như người đi trong đêm tối, nỗi đau đã khiến em yếu lòng, không còn giữ được tình cảm của mình nữa. Em lại một lần nữa cho cô ấy biết tất cả mọi chuyện. Sau thật nhiều lần, cô ấy đã nói vẫn còn tình cảm với em, nhưng không muốn làm lại, mặc dù cô ấy đã chia tay với người kia.

Từ đó, em với cô ấy chỉ duy trì ở mức bạn bè. Những tin nhắn thăm hỏi lẫn nhau với em vẫn chưa đủ. Em thèm được yêu, thèm được ai đó quan tâm, và quan tâm ai đó, và điều thật tệ là em đã quên cách để yêu một người mất rồi. Lúc này đây, em cần cô ấy hơn bao giờ hết./.