Tôi là người nước ngoài, mất ngủ 8 năm nay, thường xuyên ngủ ghế salon dù vợ chồng chẳng có vấn đề gì nghiêm trọng. Vợ chồng tôi từng có căn hộ nhỏ, khá chật ở Việt Nam, khoảng 60 m2, khi mới cưới tôi thường xuyên bị rơi xuống giường vì vợ không muốn mua một chiếc giường rộng hơn, nghĩ chắc vợ cần tình cảm gần gũi, vậy là cứ nửa đêm tôi lại ra ghế ngủ (sau khi thức giấc vì rơi xuống đất). Tình trạng kéo dài đến 2 năm sau khi con gái đầu lòng của tôi chào đời. Tôi rất hạnh phúc nên cũng xem chuyện mất ngủ là đương nhiên.Rồi bố mẹ tôi và bố mẹ vợ đến thăm cháu thường xuyên hơn, tôi bàn với vợ mua thêm chiếc đệm hoặc giường xếp để người thân ngủ thấy thoải mái hơn ngủ dưới sàn nhà, nhất là vào mùa đông lạnh ở Hà Nội. Vợ bảo mua làm gì chật nhà. Tôi thương vợ con nên làm việc suốt ngày đêm, thay vì ra ghế đi ngủ lại sau khi rơi xuống giường thì tôi thức dậy và làm việc.3 năm sau tôi mua được căn hộ ở chung cư cao cấp, vẫn ước điều đầu tiên là có một chiếc giường rộng hơn để vợ chồng đều được ngủ ngon giấc và con gái có thể ngủ cùng khi bé muốn. Trái với mong muốn của tôi, vợ lại đặt theo thiết kế của cô ấy (không mua sẵn) một chiếc giường vừa chật vừa cao, bé nhà tôi cũng rơi xuống vài lần, cô ấy chẳng thấy xót xa gì. Tôi vẫn ngủ ghế vì vợ không đồng ý mua giường rộng hơn, cô ấy bảo giường nhỏ như thế này mới đẹp, phải dành chỗ cho 2 cái kệ 2 bên giường mới hiện đại. Căn hộ cao cấp 120 m2 mới vẫn không có chỗ cho tôi ngủ ngon giấc mỗi đêm. Sức khoẻ tôi xuống cấp nghiêm trọng, kèm thêm chứng mỏi mắt và đau lưng dù mới 38 tuổi.Đỉnh cao của nỗi buồn trong tôi là gần đây tôi đề nghị mua thêm chiếc đệm hoặc chiếc giường gấp để ông bà 2 bên tới chơi không phải ngủ ghế hay nằm dưới sàn thì cô ấy không đồng ý; cô ấy bảo không đẹp, không hợp với nhà hiện đại. Gần đây khi tôi quyết định sẽ mua thì vợ bảo mua rồi ông bà thấy thoải mái lại không muốn về, ở lại chơi lâu mệt lắm. Tôi thất vọng tràn trề.Vợ không có công việc ổn định, đi làm ở đâu cũng chê sếp xấu tính, đồng nghiệp vớ vẩn, giờ chỉ ở nhà và vẫn luôn kêu ca việc nhà vất vả quá. Cô ấy thuê người giúp việc sống trong nhà và đóng cho bác ấy một miếng gỗ để ngủ dưới gầm giường con gái tôi (cô ấy nghĩ đấy là thiết kế rất thông minh). Thực lòng tôi không biết nhiều về văn hoá Việt Nam nhưng tôi nghĩ bất kỳ ai cũng bị tổn thương lòng tự trọng khi bị đối xử như thế.Tôi không muốn ly hôn vì yêu con mình nhưng thấy cách vợ đối xử với mọi người mà đau lòng quá. Tôi cứ nghĩ phụ nữ Việt Nam biết hy sinh, thương chồng thương con, nhưng những gì cảm nhận được ở vợ là sự ích kỷ. Cô ấy chỉ luôn miệng nhà này được đi du lịch, nhà kia lên đời ôtô. Có lần cô ấy bắt tôi chi trả hơn 100 triệu để đi tour du lịch châu Âu, bỏ đứa con chưa đầy một tuổi ở nhà cho tôi và bác giúp việc. Thực lòng tôi không còn thấy nét Á Đông hiền thục nào ở cô ấy nữa.Cô ấy cũng không đến thăm mẹ chồng mổ ung thư nằm viện 3 tuần (cô ấy nói dối là đi công tác), vì sợ nhỡ vào viện bị lây bệnh thì sao. Tôi vẫn hy vọng sẽ tìm thấy điều gì tốt ở vợ nhưng 8 năm rồi vẫn chưa thấy. Vợ vẫn ngủ ngon mỗi tối khi tôi và những người thân khác phải ngủ ghế hay trải chiếu ra sàn nhà. Các bạn có thể nói cho tôi biết đây có phải là điều bình thường, dễ chấp nhận ở Việt Nam không?/.