Hồ Tây sương giăng một ngày cũ yên ắng đến nao lòng. Cơ man là sen, súng hoang dã mọc nơi đầm nước. Bỗng chợt nhớ mấy câu dịu dàng của Chế Lan Viên:
Mỗi lần đau anh lại đến Tây Hồ
Chữa lành anh là hoa súng tím
Chao trong sóng con lép bép vỗ bờ
Nhụy vàng hương kín sóng hồ lô xô...
Giờ thì những mùa sen đã bắt đầu ồn ã. Mùi hương không còn thầm kín, e ấp.
Hoa Sen - Quốc hoa hay vẫn là những đóa của bùn lầy? Không quan trọng, với tôi, đó vẫn mãi là loài hoa mẫu mực của sự im lặng.
Sen chắc chả thích sự ầm ĩ của quá trình đi tìm Quốc hoa. Hoa cũng chả muốn hơn thua với những loài hoa khác. Sen cứ thuần khiết trong bùn, chốn thờ tự hoặc trong những căn nhà phảng phất màu xưa. Vậy thôi, một vẻ đẹp thanh sạch quyện tiếng kinh trầm.
Ngược lại với sự thanh tịnh ấy là sự ồn ã khác thường trong cái thú chụp sen. Yếm lấp ló trong sen, thân thể lồ lộ trong sen, làm dáng, chụp và post hình... Cả một hệ thống dịch vụ “thính”, “nhạy” theo trào lưu nở rộ nơi hồ sen thanh nhã.
Sen chúm búp là lúc sen khoe một vẻ đẹp kín nhường. Còn khi cánh nở bung ra, nó trở nên lắm điều hơn. Người chụp ảnh với sen là tạo cho sen một gương mặt mới, quyết không lẫn vào những biểu cảm cũ.
Sen trên chùa, ngoài đình, trong nhà khác với sen ngoài đầm. Và càng khác hơn khi nó ở bên người đẹp bung biêng yếm mỏng.
Còn nhớ, một người bạn phương xa trở về quê sau chuyến viếng thăm Hà Nội, nhắn cho tôi dòng email rưng rức: “Đôi khi phải thật khẽ để xem có ai nghe được mình hay không. Thưởng thức vẻ đẹp của sen mà ồn ào, phô trương, vội vã có khi lại thành lố bịch bạn nhỉ?”.
Biết trả lời bạn sao giờ? Hà Nội của tôi ơi! Tôi nhớ một hồ sen tĩnh lặng, từ lúc sen non nhu nhú cho đến khi lá tàn khô, nâu hoang hoải. Mùa này tiếp nối mùa kia. Tôi đi qua những đám đông loay hoay kiếm tìm sự tao nhã. Hà Nội sẽ ra sao nếu thiếu vắng những mùa sen. Và sẽ như thế nào khi những đám đông cứ ùa về rẫy lên sen, núp bóng sen để lưu giữ hình ảnh thanh xuân của mình...
Hà Nội rộng thênh của tôi ơi! Giữa ngã tư ngơ ngác xe cộ, mọi người đang phải tự xoay xở tìm không gian cho riêng mình. Biển hiệu “đậm đà bản sắc, tiên tiến hiện đại” giăng mắc giữa vòng xoáy giá trị cũ rêu phong; lạc chuẩn; đang dần định hình hay hấp hé chưa ló rạng; các trào lưu nở rộ trong mừng-lo lẫn lộn...
Tạo ra chuẩn mực giá trị mới thật khó làm sao! Không đơn giản như cách nghĩ vung tiền ra là xây được ngôi nhà văn hóa. Một đời sống tinh thần hệt như cảnh tắc đường, khiến người ta phải tự bung khỏi xống áo chật chội, ngột ngạt và nhàm cũ.
Vẫn sẽ có thêm những chàng “ca sỹ” Lệ Rơi làm “nhức tai” nhiều người nhưng cũng khiến không ít người “thổn thức”. Nhưng nếu lo ngại nó phá vỡ “sự tĩnh lặng những mùa sen” thì có lẽ hơi quá.
Tôi ơi, đừng lo, đã là trào lưu thì nó sẽ qua nhanh thôi mà. Kệ ai đó, theo chiều đám đông, tôi cứ ngược đường về lại những mùa sen thinh lặng, mãi mãi còn nguyên trong nỗi hư hao…/.