Có vợ chồng chàng sĩ quan trẻ rất yêu thơ, họ lập blog để… hi hi với nhau thường xuyên do anh chồng thường công tác xa nhà. Tết đến, chồng phải trực Tết, chị vợ qua blog có bài thơ tặng chồng. Tuy nhiên, chị viết tắt toàn chữ cái, yêu cầu chồng dịch đúng, khi về phép sẽ có thưởng. Bài thơ như sau:
C M B T V
M V X Q C!
C M G M Đ
S V L N D!?
Anh chồng rơi vào tình cảnh bí, bèn nhờ đến anh em chiến sĩ. May mà trong đơn vị cũng toàn những “lều thơ”. Đồng chí chính trị viên sau một hồi “ngâm cứu” đã nhanh chóng tìm ra phương án “giải mã”:
Có Một Bài Toán Vẽ
Mình Vẽ Xuyên Qua Chiều!
Có Một Giây Muốn… Đẻ
Sợ Vợ Lắm Nên… Dừng!?
Bài thơ đã phản ánh đúng chất đồng chí chính trị viên rất… sợ vợ cho nên hai câu đầu và hai câu cuối có vẻ chẳng ăn nhập gì với nhau. Vì thế, đồng chí anh nuôi lại đưa ra phương án “hóm” hơn rằng:
Có Một Bài Thơ Vui
Mượn Văn Xuôi Quảng Cáo
Có Một… Gà Mái Đẻ
Sống Với Lừa Nên… Dê
Anh em nghe vỗ đùi khen hay, nhưng vẫn thấy hai câu đầu và hai câu cuối vừa không ăn nhập, vừa phi lô-gích quá. Đồng chí chính trị viên phó kiêm bí thư chi đoàn, tiếng là người yêu văn thơ, bèn đưa ra bản dịch lãng mạn hơn:
Chờ Mong Bên Tình Vội
Mà Vẫn Xa Quá Chừng
Chờ Mong Gần Một Đỗi
Sao Vẫn Là Người Dưng!?
Bản dịch này có vẻ ý tứ hơn nhưng chàng sĩ quan trẻ lại lo sợ vợ mắng vì… câu cuối. Bạn có thể giúp một tay không?./.