Vợ chồng tôi lấy nhau được 7 năm, có hai con và đã ra ở riêng. Mỗi tháng chúng tôi thu nhập trên 50 triệu đồng, vì vậy các con tôi có cuộc sống khá đầy đủ.
Tuần trước, bố báo tin mẹ bị ung thư phải nhập viện gấp, bảo vợ chồng tôi qua để bàn chuyện. Cả nhà tôi vội vàng chạy đến. Nhìn mẹ ủ rũ nằm một chỗ mà tôi thương vô cùng.
Bố bảo các bác sĩ chẩn đoán mẹ bị ung thư gan giai đoạn ba, cần vào viện chạy chữa sớm. Nhà có hai cô con dâu, em dâu làm xa không thể nghỉ việc về chăm sóc mẹ bệnh được. Bố nhìn sang vợ tôi rồi nói: “Mẹ bị bệnh, con là dâu cả, cố gắng sắp xếp việc ở cơ quan nghỉ ít ngày để chăm sóc mẹ. Bố bị bệnh gút đi lại khó khăn lắm nên chẳng giúp được gì”.
Tôi đồng ý với sắp xếp của bố, vì đó là cách hợp lý nhất lúc này, nhưng không ngờ vợ tôi đáp lại bằng giọng rất khó chịu. Cô ấy bảo ngày còn khỏe, mẹ chồng đi chăm sóc hai đứa con của em dâu suốt 8 năm, còn con của vợ chồng tôi bà chưa bao giờ thay cho cái tã.
"Giờ bố mẹ nên gọi em dâu về chăm sóc. Cô ấy ở xa thì cũng chỉ tốn thêm cái vé máy bay thôi. Còn con cũng không phải không chăm mẹ, em dâu chăm ban ngày, vợ chồng con thay phiên nhau chăm ban đêm, chứ bọn con đâu có trốn tránh trách nhiệm", vợ tôi nói.
Tôi không ngờ người vợ hiền thục tốt bụng của tôi giờ lại biến thành con người ghen tuông tị nạnh với cả em dâu. Tôi bực mình bảo vợ, con của mình đã có bà ngoại ở gần chăm sóc rồi, còn con chú út chẳng có ai chăm thì bà nội phải đi, sao lại so đo tính toán chi li thế được.
Thế mà vợ tôi gân cổ lên cãi, bảo thế thì em dâu càng phải trả ơn, bay ra chăm mẹ, dâu nào chẳng là dâu, sao lại chỉ bắt cô ấy nghỉ việc. Vợ thậm chí còn ngoặc lại tôi bảo "sao anh không nghỉ việc mà chăm mẹ?".
Thấy hai vợ chồng tôi căng thẳng với nhau, mẹ sốc quá nằm vật ra giường khóc, nói bà đã làm khổ các con và sẽ không đi đâu hết, ở nhà đến chết để khỏi làm phiền tới các con.
Đúng lúc gia đình tôi đang rối bời thì bất ngờ có tiếng taxi đỗ bên ngoài. Mọi người rất ngạc nhiên khi cả gia đình em trai về. Em ấy bảo nghe tin mẹ bị ung thư nên về nhà ngay.
Em dâu chạy vào nhà và ôm chặt lấy mẹ tôi mà khóc nức nở, nói những câu động viên khích lệ khiến mẹ được an ủi rất nhiều. Em trai nói, buổi sáng nghe bố báo tin mẹ bị bệnh nên vội mua vé máy bay về ngay, sáng mai sẽ đưa mẹ đi bệnh viện. Thấy cách hành xử của các em, tôi càng thấy muối mặt vì vợ.
Về nhà, tôi bàn với vợ là em dâu đã nghỉ việc ít ngày chăm mẹ thì mình phải chịu trách nhiệm chính về chi phí điều trị, chăm sóc, trước mắt ngoài việc đóng các khoản tạm ứng cho bệnh viện thì đưa cho bố mấy chục triệu để lo thuốc thang, bồi bổ cho mẹ. Một lần nữa vợ lại gạt phắt đi, bảo các khoản cứ kê khai ra rồi chia ba, bố mẹ chịu một phần, 2 anh em chịu bằng nhau. "Bố mẹ có phải không có tiền đâu", vợ tôi lý sự.
Tưởng nhìn vào tấm gương của em dâu thì vợ sẽ thay đổi, nào ngờ cô ấy vẫn chỉ là người nhỏ nhen ích kỷ, chỉ biết mỗi bản thân, so bì căn ke. Theo mọi người tôi phải làm sao để thuyết phục vợ đây?./.