Em năm nay 22 tuổi, sinh ra và lớn lên trong gia đình thuần nông. Một phần do hoàn cảnh gia đình khó khăn, 1 phần do em học tập không tốt nên sau khi học xong lớp 9, em nghỉ học để lên thành phố đi làm thuê. Năm 18 tuổi, qua mai mối, em về quê lấy chồng. Chồng em cũng mới 19 tuổi. Khi đó, em còn quá trẻ, suy nghĩ chưa chín chắn nên bồng bột đi đến hôn nhân quá vội vàng và cũng quá sớm. Sau khi lấy chồng, em xin vào làm trong 1 công ty ở khu công nghiệp gần nhà. Lấy nhau được 2 tháng, em có thai. Khi biết tin, ai cũng mừng cho chúng em. Nhưng không may, khi thai được 3 tháng thì em bị sảy.
Sau chuyện đó, tuy đau lòng nhưng chúng em vẫn phải tiếp tục với guồng quay cuộc sống. Thế nhưng chồng em cứ đi làm về là lại chơi điện tử. Mọi việc trong nhà dồn hết lên vai em. Em nói thì chồng em lại to tiếng và chúng em bắt đầu cãi nhau. Tình cảm vợ chồng không còn được như trước nữa. Đến khoảng 1 năm sau, em mang thai lần nữa. Em vui lắm nhưng chồng em thì chẳng có cảm xúc gì. Những lúc vợ chồng cãi nhau, chồng em còn đánh em nữa. Thế rồi sau 1 lần bị chồng đánh, em bị hỏng thai. Lúc đó, cái thai đã được 4 tháng. Em đau khổ tột cùng vì lại 1 lần nữa không thể giữ được con. Nhưng chồng em lại bình chân như vại, thậm chí cũng chẳng có chút cảm giác ăn năn nào vì đã làm mất con. Em nhập viện, chồng em viện đủ lý do để không phải ở lại chăm em. Tình cảm của vợ chồng em cứ nhạt dần. Em nghi ngờ chồng có bồ nên đã lén lút theo dõi và phát hiện chồng em đang cặp kè với 1 cô gái ở hàng cắt tóc gội đầu, cách nhà em gần 10 cây số. Biết chồng có nhân tình, em thấy đất trời như sụp đổ. Em hận chồng vì đã làm em mất con, lại còn gian díu với người con gái khác. Có điều, em vẫn sống với chồng như bình thường.
Thời gian sau, em quen một người con làm cùng công ty. Anh kém em 3 tuổi và là con trai duy nhất trong nhà. Trên anh còn 1 chị gái nhưng đã lập gia đình. Anh biết em đã có chồng nhưng vẫn quan tâm em rất nhiều. Lúc đó, em đang đau khổ vì chuyện gia đình nên cũng tâm sự nhiều với anh. Biết chuyện vợ chồng em, anh ấy rất thông cảm với em, còn động viên, chia sẻ với em nhiều điều trong cuộc sống. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, em và anh ấy yêu nhau. Trong 1 lần cãi nhau với chồng, em bỏ đi nhưng không về nhà mẹ đẻ mà qua nhà anh ở. Chẳng hiểu sao chồng em lại biết chuyện đó và 1 tuần sau, cả nhà em tìm đến đó để bắt em về sống với chồng. Chồng em còn đến tận cơ quan chúng em và chửi bới thậm tệ, nói rằng anh dụ dỗ em bỏ chồng. Tuy bị bắt về nhưng em làm sao có thể sống chung với con người đó? Thế nên, sau 6 tháng đấu tranh, em đã được ly hôn và trở lại với anh. Những tưởng giờ hạnh phúc sẽ mỉm cười với 2 đứa, nào ngờ công ty cắt giảm nhân viên. Em và anh đều bị mất việc. Chúng em đã nộp hồ sơ xin việc ở công ty khác nhưng chỉ có mình em được nhận. Anh vẫn tiếp tục phải kiếm việc khác. Thế nhưng đã 2 tháng, anh vẫn chưa xin được việc. Trong thời gian chờ việc, ngày nào anh cũng uống rượu, em khuyên can thì anh chửi em thậm tệ. Em không biết mình sai ở đâu mà anh lại đối xử với em như thế? Bây giờ, em đang rất chơi vơi, không biết nên níu kéo hay buông tay anh nữa?./.