Ngay sau khi Anh Đức khi bàn mở tỷ số, ông Park chạy ra sát sạt mặt cỏ, lấy hai bàn tay của mình, liên tục ấn xuống mặt đất, ý nói: Đừng có hưng phấn quá.

Khi Đình Trọng ăn thẻ vàng vì lỗi phản ứng trọng tài, và một vài cầu thủ Việt Nam cũng ít nhiều lao vào phản ứng trọng tài, ông Park lại chạy ra sát mặt cỏ, liên tục ấn hai bàn tay mình xuống đất như thế. Thông điệp của ông cực rõ: Phải làm chủ tinh thần của mình trong mọi tình huống.

dt_viet_nam_1_0_dt_malaysia_vov_6_asvo.jpg
HLV Park Hang Seo liên tục ra đường pitch để chỉ bảo các học trò. (Ảnh: Vy Vũ)
Khách quan mà nói, cũng có một vài tình huống các cầu thủ hơi nóng quá, nhưng sau những chỉ đạo như thế, sự lạnh lùng đã được thiết lập trở lại. Thời gian càng trôi, chúng ta càng lạnh.

Lạnh trong tinh thần, và lạnh trong cả cách đá. Nó được biểu hiện ở chỗ, ngay từ đầu hiệp 2, hết Quang Hải đến Đình Trọng, Văn Lâm đã làm vụn trận đấu bằng những pha... nằm sân hợp lý. Và nó còn được biểu hiện ở chỗ, sau khi đã có vốn liếng, viec xay dung một hàng thủ nhiều tầng được đặt lên tất cả.

Nếu người tiền nhiệm của ông Park là HLV Nguyễn Hữu Thắng lúc nào cũng kích lửa các cầu thủ và lấy chuyện "kích lửa" làm vũ khí cầm quân thì ngược lại, cách cầm quân của Park thể hiện đúng chất Hàn Quốc: lạnh lùng, thực dụng, và làm đúng (chứ không cần làm quá!) các nhiệm vụ cần làm trong từng tình huống khác nhau. Điều này được thể hiện từ đầu giải, và đặc biệt rõ trong trận chung kết lượt về này.

Một cách thi đấu lạnh lùng, thực dụng như thế là điều mà tất cả các lứa cầu thủ Việt Nam trước đây đều chưa làm được. Và đấy chính là sự thay đổi lớn nhất, là điều đáng mừng nhất mà chúng ta có thể nhận ra.

AFF Cup 2008, thành thực mà nói, ta vô địch vì may và vì rất nhiều lần trọng tài "ép" chúng ta vô địch, vì giải ấy có ít nhất 2 bàn thắng hợp lệ của Singapore và Thái Lan trong các trận bán kết lượt đi và chung kết lượt đi bị từ chối một cách...không thể nào hiểu nổi. Nhưng 2018 thì khác hẳn: ta vô địch vì xét ở tất cả các khía cạnh, đặc biệt là khả năng tự chiến đấu để thực hiện trọn vẹn, khoa học các mục tiêu, ta xứng đáng là nhà vô địch.

AFF Cup 2008, phải đợi đến phút 90+3, sau cú đánh đầu khá may mắn của Lê Công Vinh chúng ta mới vỡ oà hạnh phúc và biết chắc rằng: à, hoá ra mình vô địch thật rồi. Nhưng năm 2018, kể từ phút thứ 75 của trận chung kết lượt về, khi cái thứ bóng đá lạnh lùng thực dụng của ta càng ngày lúc càng phát huy giá trị, trong khi Malaysia càng lúc càng bế tắc thì cảm giác vô địch trong chúng ta là rất rõ.

Lứa cầu thủ này rõ ràng đã tạo ra những giá trị nền tảng mới trong lịch sử phát triển nền bóng đá. Và có hai nguyên nhân căn cốt tạo nên thứ giá trị mang tính bước ngoặt này: một là sự lớp lang, bài bản trong việc đào tạo cầu thủ của khá nhiều các lò đào tạo trẻ. Hai là khả năng cầm quân thực dụng, hiệu quả và đầy quyền biến của ông thầy Park Hang Seo.

Còn một sự thật cuối cùng này nữa: khi lứa U19 của Hoàng Anh Gia Lai trình lảng, ông bầu Đoàn Nguyên Đức mơ mộng sẽ có ngày chúng ta lên đỉnh Đông Nam Á bằng một lối chơi tấn công hoa mĩ. Và đã có lúc, chính những nhà làm bóng đá, những người hâm mộ cũng tin như thế. Vì ai cũng nghĩ, đấy mới là bản ngã đích thực của cầu thủ Việt Nam.

Nhưng kỳ thực, tất cả những giải đấu thành công trong năm 2018 này, từ U23 châu Á, Asiad đến AFF Cup đã chứng minh điều ngược lại: chúng ta thành công nhờ khả năng chơi bóng thực dụng, lạnh lùng.

Hoá ra đã có lúc chúng ta chưa hiểu đúng chúng ta. Và nhờ một người nước ngoài như ông Park, bây giờ chúng ta đã hiểu chính bản thân mình.

Đây không phải là một cảm nhận cho vui, mà là một vấn đề mang tầm chiến lược cần phải được nhận thức, để xây dựng những kế hoạch phát triển đường dài của nền bóng đá.

Đêm nay cứ vui đi. Nhưng sau đêm nay, lại phải học chính cái tinh thần điềm đạm của ông Park để ngồi lại và vạch ra một con đường tương lai hợp lý cho mình./.